MƯỜI NĂM

 

images

 

 

 

Mỗi tối Chúa Nhật, vào khoảng giờ này, 8 giờ 30 phút tối, Mục sư thường ngồi nghỉ ngơi trước Tivi, sau buổi cơm chiều là giờ xem thể thao, những trận đấu ngoạn mục giữa các đội banh của các tiểu bang, như tối nay. Nhưng đêm nay thì chịu rồi. Công việc phải là trên hết, chức vụ phải là trên hết. Văn phòng Mục sư không có Tivi và Mục sư ngồi đây chờ khách. Người khách này chỉ muốn gặp Mục sư tại văn phòng, vào đúng giờ này, và chỉ hai người mà thôi, không được có một người thứ ba.

Cô bước vào thật đúng giờ. Đây là đôi vợ chồng mới đến Hội Thánh khoảng trên dưới ba tháng, từ một tiểu bang khác dời đến New South Wales nên Mục sư không biết rõ họ, một cặp vợ chồng trẻ, chưa có con và cả hai đều có việc làm tốt vì họ vừa mua một căn nhà mới tại một vùng vừa được mở mang. Mục sư phải công nhận rằng hai người thật đẹp đôi, chồng đẹp, vợ đẹp. Đôi mắt cô to với lông mi dài như đang mang lông mi giả, đôi môi nho nhỏ, hồng hồng nằm trên gương mặt trái soan với làn da trắng mịn. Dáng cô gầy, thanh nhã, đúng là dáng của người đàn bà chưa có con. Mục sư chỉ nhớ thoáng rằng cô có vẻ ít nói, ít cười.

Vừa ngồi xuống, đối diện với ghế của Mục sư, lắc mình cho được thoải mái, cô vào đề ngay:

- Thưa Mục sư, có tội nào Chúa không tha không?

Mục sư giật mình, một phần vì câu hỏi, một phần vì thái độ vào đề thật nhanh, thật bất ngờ của cô, không cần lời phi lộ và tự hỏi không biết cô chịu ảnh hưởng tây phương đến mức độ nào.

- Thưa cô, theo tôi biết theo sự dạy dỗ của Kinh Thánh, không có tội nào Chúa không tha nếu tội nhân biết thành thật ăn năn.

- Sao tôi thấy khó tin quá ! Chúa cũng có tiêu chuẩn của Chúa chớ ! Thí dụ như tội chối Chúa – cho dù vì bất cứ lý do nào – nhứt là chối Chúa trước đám đông, làm sao tha được ?

- Đúng! Nhưng xin cô nhớ trường hợp Phi-e-rơ chối Chúa trong sân dinh của thầy Tế Lễ Thượng Phẩm trước mặt quân lính và những người đầy tớ làm việc trong dinh, không những chối mà còn thề là không biết Ngài. Thế mà vì ông ăn năn tội và khóc lóc trong đắng cay, Chúa đã tha tội và còn phục hồi chức vụ, giao đàn chiên của Ngài trên đất cho Phi-e-rơ. Cô nhớ không?

- Nhớ chứ! Nhưng Phi-e-rơ chối và khóc ăn năn cay đắng trước mặt những người ông đã chối. Còn có người đã chối Chúa, nhưng như tên đã bắn ra rồi, bây giờ vẫn chưa lấy lại thì làm sao mà tha tội được?

- Cô đang nói về chuyện gì, tôi chưa hiểu nên tôi không giải thích cho cô được.

- Người đó không những chối Chúa mà còn phạm thêm một tội tầy trời, tội đáng chết, vì tôi biết Kinh Thánh nói có những tội không đáng chết, nhưng có những tội đáng chết.

- Cô giỏi Kinh Thánh lắm, nhưng cho tôi được phép hỏi, người đó là ai và người đó phạm tội gì?

Cô trả lời thẳng thừng như lúc mở đầu:

- Người đó là tôi. Trong mười năm qua, mỗi lần nhớ lại điều mình đã làm, tôi chỉ muốn chết thôi.

- Trong mười năm qua, cô có cố gắng giải quyết việc này không? Vì sao cô đợi đến bây giờ mới nói?

- Trong mười năm qua, tôi không hề mở miệng nói với ai bí mật của đời tôi, một phần cũng vì tôi chẳng tin ai, một phần cũng vì không còn cách gì cứu vãn được Mục sư ạ!

Dường như cô muốn khóc nhưng lại cố dằn và bỗng nhiên Mục sư ước gì cô có thể khóc để vơi được phần nào những chồng chất của một bí mật mười năm.

- Cô đã làm điều gì? Cô có tin tôi đủ để kể cho tôi nghe không?

- Tôi không biết Mục sư nhiều, làm sao có thể nói là tin Mục sư. Tôi muốn gặp Mục sư tối nay, không phải vì tin hay không, nhưng tôi biết đã đến lúc tôi phải đối diện với điều mình làm. Vì điều tôi đã làm, tôi biết Chúa không tha tội cho tôi.

- Làm sao cô nói vậy?

- Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng khác với Phi-e-rơ, tôi chẳng thấy nhẹ lòng và chưa bao giờ được nghe một lời tha thứ từ Chúa.

- Cô muốn nghe lời tha thứ của Chúa, nhưng phải đúng với sự dạy dỗ của Kinh Thánh phải không?

- Đúng vậy.

- Vậy thì, cô cần nói rõ điều mình đã làm.

- Tôi hẹn gặp Mục sư tại văn phòng và không đi với nhà tôi vì tôi cần một câu trả lời chân chính, đúng đắn cho tôi. Nếu ông thấy rằng, chuyện này Chúa không tha thứ, xin cứ nói rõ.

- Tôi sẵn sàng nghe. Cô cứ nói.

“ Mục sư ơi! Ông có biết rằng ông đang ngồi đối diện với một kẻ chối Chúa và một kẻ sát nhân? Có nhiều hạng sát nhân trên đời. Có những người giết người để cướp của, có người đã giết kẻ thù, có những người đã giết người để bảo vệ người yếu thế, có những người phải giết người để bảo vệ quê hương. Còn tôi…

Mười năm trước đây, tôi từ trại tị nạn sang Úc, tại một tiểu bang khác. Thân bơ vơ nơi xứ lạ quê người, không biết Anh ngữ, không gia đình, may sao có người giới thiệu tôi ở trọ với một gia đình Tin Lành vì biết tôi đã theo đạo từ trại tị nạn. Gia đình họ đạo đức và vì nghèo, nên họ nhận người ở trọ để thêm lợi tức. Họ có bốn con, người con trai lớn của họ khoảng 27 tuổi, còn tôi vừa tròn 20. Chúng tôi cùng đi chung một nhà thờ dành cho người Việt. Thôi tôi nói nhanh để khỏi mất thì giờ Mục sư, người con trai lớn chú ý tôi, dĩ nhiên tôi biết. Tôi có thích người đó không? Không! Không thích chứ đừng nói đến chữ yêu. Anh ấy đầy mụn trên mặt, hai gò má hóp như người ốm đói, dáng gầy, nhìn chỉ thấy xương, không có học nếu tôi không muốn dùng chữ “dốt”, tiếng Việt còn dở thì nói gì đến tiếng Anh. Anh làm việc lao động hãng xưởng, nhọc nhằn lắm Mục sư. Và anh ấy chú ý đến tôi. Có lẽ anh hiểu đây chỉ là mối tình vô vọng nên anh khéo léo chìu chuộng. Tôi không thích anh nhưng thích sự chìu chuộng, ngưỡng mộ của anh.

Và việc gì đến phải đến. Một đêm kia, anh ấy vào phòng tôi. Một lần đầu, lần sau và rồi đến mỗi đêm, tôi chẳng bao giờ phản đối. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu nỗi hành động của mình, lại càng không hiểu nỗi ba mẹ anh ấy, ngày nào cũng vậy, buổi cơm chiều nào cũng vậy, nói chuyện nhà thờ, chuyện ông bà mục sư, chuyện chấp sự trong nhà thờ, chuyện ban phụ nữ…mà ngay trong nhà họ, chuyện xảy ra giữa con trai lớn của họ và cô ở trọ trong nhà, họ lại không hề để ý.

Và việc gì đến phải đến. Lần đầu mất kinh, tôi không chú ý. Đến tháng thứ nhì, tôi cảm thấy thắc mắc, băn khoăn. Đến tháng thứ ba thì đã quá muộn màng. Tôi báo cho anh ấy biết. Không biết phải làm sao, anh ấy đành kể hết chuyện cho người chị. Ba chúng tôi bàn với nhau để tìm giải pháp. Chị ấy nhờ người quen chỉ cho một y viện.

Mục sư biết không, tôi phải đóng một số tiền cho việc ấy, còn bao nhiêu chính phủ trả cho tôi. Ghi tên xin cái hẹn, rồi phải đến việc thủ tục, phải điền giấy tờ Mục sư ạ. Đơn xin làm việc ấy dài lắm, đủ mọi chi tiết phải ghi, như lần cuối còn kinh là ngày nào… Nhưng có hai chi tiết quan trọng đời tôi không bao giờ quên và vì hai chi tiết này, mỗi lần nhớ đến điều mình đã làm, tôi muốn chết, vì tôi biết Chúa không tha thứ cho tôi. Mục sư có tưởng tượng được là trong đơn có ghi phần tôn giáo không? Và Mục sư biết tôi trả lời như thế nào không? Trước mặt anh ấy, người chị, cô thư ký y viện, nhân viên xã hội, người thông ngôn … tôi đã trả lời: vô tôn giáo. Và đến phần thứ hai. Lý do nào muốn thực hành điều này? Tôi trả lời rằng tôi chưa lập gia đình, có con coi sao được, nhục nhã lắm, tiền đâu nuôi con…Tôi thành thật quá phải không Mục sư, có sao nói vậy phải không Mục sư?

Cũng như những người khác, tôi bắt buộc phải chịu siêu âm để xem bào thai được bao nhiêu tháng, vì tùy theo đó mà y viện quyết định cách “giải quyết.” Chuyên viên siêu âm hôm ấy là một người đàn bà, sau khi xem kỹ rồi, cô ấy nói: “All right, all right, everything is good. By the way, it’s a boy.”

Có câu nói nào của ai đó cứ theo mãi Mục sư trong đời, nó không bao giờ tha cho Mục sư không? Ngày nào tôi còn sống, tôi còn nhớ câu nói “By the way, it’s a boy.”

Đến ngày giờ ấy, tôi bước vào phòng. Anh ấy không được vào vì tôi nói sự thật là mình không có chồng. Trong căn phòng nhỏ, rực sáng vì đèn khắp mọi nơi, mọi người đều phải mặc y phục đặc biệt của y viện để tránh việc nhiễm trùng. Mùi thuốc sát trùng nồng nực trong phòng. Ngoài bác sĩ và một cô y tá phụ giúp, trong phòng còn có một nhân viên xã hội, đứng bên cạnh, nắm tay tôi cho tôi đỡ sợ. Lại có một bà thông ngôn đứng  bên tôi để nếu tôi có đau đớn hay muốn nói gì, sẽ có người giúp đỡ. Tôi không biết phải nghĩ gì khi nhớ lại, kẻ sát nhân được giúp đỡ, chăm sóc từng chi tiết một, còn người bị giết không có bất cứ một tiếng nói nào, một sự bảo vệ, che chở nào. Con tôi như một con chiên câm bị tôi dẫn đến hàng làm thịt.

Và người ta bắt đầu. Trên chiếc giường nhỏ, hẹp với hai chân giang rộng ra hai bên, tôi nghe tiếng máy hút kêu rè, rè… Việc chỉ xảy ra trong vòng 10 hay 15 phút thôi và tôi không bị đau đớn gì cả vì người ta chích thuốc tê vào cổ tử cung.

Mục sư, tôi không đau, nhưng tôi hỏi ông, con tôi có đau không? Lúc người ta dùng một ống nhỏ hút nó ra, nó có đau không?

- Cô ạ, tôi không biết. Cô phải hỏi bác sĩ mới có câu trả lời đúng.

Sau lần đó, tôi dọn ra khỏi căn nhà, ra khỏi gia đình đó và chưa bao giờ gặp lại người nào trong gia đình ấy cả. Tôi dời đi tiểu bang khác. Tôi bắt đầu gây dựng lại cuộc đời, học Anh ngữ, vào được đại học và hiện nay, tôi là người thành đạt, có nghề nghiệp vững chắc, nhiều tiền. Tôi gặp chồng tôi và chúng tôi lập gia đình. Bây giờ khó khăn thật sự đang tới trước cửa đời tôi. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi. Năm nay tôi 30 còn anh ấy 40. Anh hối thúc, van nài tôi có con, anh ấy thương con nít lắm, anh ấy thèm con nít lắm và anh ấy hỏi tôi sao cứ ngừa thai hoài, vợ chồng mình lớn tuổi rồi.

Tôi chưa bao giờ kể biến cố ấy cho chồng. Anh ấy làm sao biết được rằng mỗi khi nhìn thấy một bé trai khoảng mười tuổi đang đi trên đường, tôi nhìn nó và tôi muốn chết. Nếu tôi để cho con tôi sống, bây giờ cháu cũng cắp sách đi học, tung tăng trên đường. Chiều về mẹ con sẽ ngồi bên nhau trong buổi cơm chiều, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít. Bây giờ, tôi làm sao xin cháu tha thứ cho tôi, còn chuyện Chúa tha thứ cho tôi là một chuyện khác nữa.

Một lần kia, sau khi xem phần quảng cáo trên Tivi về sữa cho bé sơ sinh, chồng tôi nhìn tôi cười âu yếm: “Em biết không, anh ganh tỵ với em lắm. Chúa ban cho người đàn bà một thiên chức mà dù người đàn ông có đổi cả cuộc đời, họ cũng không làm được. Họ có thể đội đá, vá trời, bình thiên hạ… nhưng họ không bao giờ có thể mang thai và sinh con được. Đức Chúa Trời của chúng ta đã ban cho em thiên chức nhiệm mầu ấy mà không ai có thể cướp được.”

Phải! Không ai có thể cướp lấy được, trừ phi người đàn bà ấy tự hủy diệt thiên chức nhiệm mầu do Chúa ban cho.

Đã đến lúc phải cho nhà tôi biết việc tôi đã làm. Chưa biết làm sao để xin con tha thứ, còn chuyện Chúa tha thứ thì không có rồi, bây giờ nói cho chồng biết… tôi không lường được hậu quả. Anh ấy có cái nhìn bi quan về những phụ nữ làm việc ấy, nói rằng làm sao tin được những người mẹ đã giết con. Anh ấy có thể bỏ tôi và tìm một người đàn bà nào yêu thương trẻ con.

- Cô đang đối diện với nhiều nan đề, vậy cô muốn giải quyết nan đề nào trước? nan đề nào trầm trọng nhất đối với cô?

- Tôi muốn tìm sự tha thứ của Chúa.

- Tôi sẽ giúp cô cầu nguyện xin sự tha thứ ấy.

- Tôi đã cầu nguyện rất nhiều lần và chưa bao giờ cảm nhận được sự tha thứ của Chúa.

-  Có phải vì cô chưa bao giờ xưng tội này trước một người khác?

- Đúng vậy. Đây là bí mật của đời tôi.

- Vậy tại sao hôm nay cô kể bí mật này cho tôi?

- Mục sư ơi, tôi phải gọi đây là gì? Tiếng nhắc nhở của Thần Linh Chúa? Tôi phải xưng tội này với một người nào tôi tin tưởng có thể giúp được tôi. Và tôi đã làm xong việc đó.

- Như vậy, bây giờ chúng ta sẽ cùng cầu nguyện, tôi cầu nguyện cho  cô trước, sau đó đến cô. Cô phải nhớ rằng, Kinh Thánh dạy chúng ta: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là Thành Tín, Công Bình, sẽ tha tội cho chúng ta và làm cho chúng ta sạch mọi gian ác.” Cô đã xưng tội tối nay với Chúa trước mặt tôi, dựa vào lời dạy của Kinh Thánh, cô sẽ nhận được sự tha tội, không dựa vào xúc cảm của cô.

Khi cô ra về, trời đã thật khuya. Tuy thân xác mệt mỏi nhưng sao Mục sư cảm thấy nhẹ nhàng, có lẽ vì Mục sư đã thấy được nét nhẹ nhàng trên gương mặt cô. Gánh nặng của đời vẫn còn, vì cô phải nói cho chồng biết và không ai lường được hậu quả. Nhưng gánh nặng lớn nhất của linh hồn cô đã trút bỏ nơi đây, sau lời xưng tội thống thiết. Trong bóng tối, Mục sư cố gắng đóng cửa văn phòng, cổng rào nhà thờ, mở cửa xe và lái ra về.  Bóng tối trong xe và bóng tối bên ngoài khiến Mục sư bùi ngùi nghĩ bao nhiêu người lớn mang bao bí mật trong bóng tối của đời họ về thế giới bên kia, để phải đối diện với Đấng Tạo Hóa mà chưa nhận được tha thứ. Những bí mật trong đời của những người lớn chắc chắn phải lớn và khủng khiếp lắm, nên họ phải đành lòng mang theo, nhưng có bí mật nào Chúa không biết và không tha thứ được, chỉ cần tội nhân quyết định xưng tội. Tạo ra những bí mật khủng khiếp trong đời đã là chuyện khủng khiếp, quyết định không xưng tội, bằng lòng mang những bí mật này theo bên kia thế giới là chuyện khủng khiếp hơn. Vậy mà có những tội nhân nhất định không xưng tội. Mục sư lắc đầu: Ôi! làm sao hiểu được lòng người.

 

Đoàn Thu Cúc