Trong Kinh Thánh có ghi lại đức tin của Áp-ra-ham như sau : “Bởi đức tin, Áp-ra-ham vâng lời Chúa gọi, đi đến xứ mình sẽ nhận làm cơ nghiệp: người đi mà không biết mình đi đâu” (Hê-bơ-rơ 11:8). Chúa thường ban ân tứ đức tin cho người có lòng nghĩ đến công việc nhà Chúa trong hoàn cảnh khó khăn. Chúa bảo họ làm những việc vượt quá khả năng, không hợp với hoàn cảnh, có khi lại có vẻ ngược đời. Con cái Chúa chúng ta thường biết và có thể thuộc lời hứa này của Đức Chúa Trời phán với tiên tri Giê-rê-mi : “Hãy kêu cầu ta, ta sẽ trả lời cho; ta sẽ tỏ cho ngươi những việc lớn và khó, là những việc ngươi chưa từng biết”. Một số mục sư có con mắt tinh tường thấy rõ nhu cầu nhà Chúa. Những vị mục sư này lặng lẽ trình lên Chúa nhu cầu trong công việc Nhà Ngài. Đúng theo lời hứa của Chúa, Ngài “tỏ cho” cho mục sư kêu cầu “những việc lớn và khó, là những việc” mà mục sư đó “chưa từng biết”. Quý mục sư có lòng nghĩ đến công việc nhà Chúa và “kêu cầu”, Ngài “tỏ cho” người. Sau khi người nhận biết là “những việc lớn” - quá năng-lực, “và khó” - thiếu khả năng, “là những việc chưa từng biết” - không có kinh nghiệm, thế mà người đã hoàn tất công việc Chúa “tỏ cho” chỉ vì được ban ân tứ đức tin.

Lịch sử truyền giáo có ghi lại nhà truyền giáo có ân tứ đức tin, ông Adomiran Judson (1788-1850) người Hoa Kỳ. Ông Judson sau khi tốt nghiệp thần học đã được một Hội Thánh ở Boston mời về làm phó mục sư. Mẹ và chị của ông Judson rất vui mừng vì ông được hầu việc Chúa ở một Hôi Thánh khá lớn và được sống gần gia đình. Đó là ước mơ của nhiều sinh viên thần học. Nhưng niềm vui của người thân không được bao lâu thì nghe ông Judson tỏ cho biết : Công việc Chúa giao cho tôi không phải ở đây, mà là ở Miến Điện (Burma), một nước Á Châu. Ở Boston cũng hầu việc Chúa, ở Miến Điện cũng hầu việc Chúa. Sau nhiều lần cầu nguyện ông cảm nhận được Ý Chúa muốn con cái Ngài nói Tin Lành tại những nơi có nhiều người cùng khổ chưa biết Ngài. Và Chúa chỉ đẹp lòng khi tôi hầu việc nhà Ngài theo Ý Ngài. Và sau khi nhận chức vụ Mục Sư truyền giáo, ông Judson đã cùng vợ lên đường đi Miến Điện để truyền giáo cho một dân tộc có quốc giáo là Phật Giáo. Suốt sáu năm trời truyền giáo, Mục Sư Judson không đem một người trở về với Chúa. Cứ mỗi chủ nhật đầu tháng, ông bà Mục Sư dự Tiệc Thánh với nhau. Kết thúc Tiệc Thánh, bao giờ Mục Sư Truyền Giáo Judson cũng tuyên bố : Chúng ta sẽ có Hội Thánh Chúa tại Miến Điện. Vào năm thứ năm, nhiều bạn bè ông viết thư khuyên ông về nước hầu việc Chúa. Nhưng ông trả lời quả quyết : Đức Chúa Trời sẽ làm việc lớn của Ngài ở Miến Điện. Quả như đức tin của Ông Bà Mục Sư Truyền Giáo Judson, sau đó ông bà đã thành lập được nhiều Hội Thánh và số con cái Chúa lên tới trên 50,000.

Hội Thánh Chúa không còn người đặc biệt như Mục Sư Truyền Giáo Adomiram Judson. Song Hội vẫn có nhiều người có ân tứ đức tin đã hoàn tất công việc Chúa giao phó một cách kỳ diệu chẳng ngờ. Tôi được đọc một câu chuyện về một thanh niên mắc bệnh cà lăm được Chúa kêu gọi đi giảng đạo. Anh bị bè bạn chế diễu. Anh bị một một mục sư khuyên Chúa không thể dùng người cà lăm đi giảng đạo, đừng phí thì giờ đi học thần học. Vị mục sư cũng khuyên anh chọn một nghề không liên quan đến việc thuyết giảng. Nhưng thanh niên này tin rằng Chúa kêu gọi mình vào chức giảng đạo, anh có đức tin và chỉ biết vâng lời Chúa dạy. Bệnh cà-lăm của anh đột nhiên biến mất. Và anh đã hầu việc Chúa với chức vụ mục sư sau đó.

Biết bao Hội Thánh Chúa đã được thành lập bởi những con cái Chúa có ân tứ đức tin. Ngay Hội Thánh lúc đầu cũng vậy. Kinh Thánh ghi lại như sau : “Những kẻ bị tan lạc bởi sự bắt bớ xảy đến về dịp Ê-tiên, bèn đi đến xứ Phê-ni-xi, đảo Chíp-rơ và thành An-ti-ốt, chỉ giảng đạo cho người Giu-đa thôi. Nhưng trong đám những người ấy có một vài người quê ở Chíp-rơ và Sy-ren đến thành An-ti-ốt, cũng giảng dạy cho người Gờ-réc nữa, truyền Tin Lành của Đức Chúa Jêsus cho họ. Tay Chúa ở cùng mấy người đó, nên số người tin và trở lại cùng Chúa rất nhiều” (Công-vụ các Sứ-đồ 11:19-21). Tại quê nhà cũng như hải ngoại, nhiều mục sư và con cái Chúa có ân tứ đức tin dám làm công việc “lớn và khó, là những việc… chưa từng biết”, sau khi tha thiết cầu nguyên trước khi làm.

Cầu nguyện là một trong những cách tương giao với Chúa. Chúng ta thường trình lên Chúa những nhu cầu thuộc thể và thuộc linh, xin Ngài giúp đỡ hoặc ban phước. Chúng ta thường cầu nguyện và chờ đợi sự trả lời của Chúa theo Ý Ngài. Nhưng các tiên tri và một số nhỏ mục sư được ban ân tứ đức tin thì cầu nguyện xin Chúa làm ngay vì sự cấp bách cần cho công việc nhà Ngài, như tiên tri Ê-li cầu nguyện xin Chúa mà Kinh Thánh đã ghi lại trong sách Gia-cơ : “Ê-li vốn là người yếu đuối như chúng ta. Người cầu nguyện, cố xin cho đừng mưa, thì không mưa xuống đất trong ba năm rưỡi” (Gia-cơ 5:17).

Người được ban ân tứ đức tin có năng quyền trong khi cầu nguyện vì biết rõ Chúa muốn như vậy. Mục Sư Truyền Giáo George Muller đã ghi lại những việc “Chúa nhậm lời tức thì” của trong 3,000 trang sách, nói đến 50,000 trường hợp. Sau đây là một trong những trường hợp ấy. Ông xuống tầu ở Newfoundland để đi Quebec. Nhưng trời sương mù dầy đặc đến nỗi tầu không sao khởi hành như dự tính. Nhà Truyền Giáo George Muller tới gặp thuyền trưởng và nói rằng : Tôi phải đến Quebec vào chiều thứ bẩy mà hôm nay đã thứ tư rồi, nếu không khởi hành ngay bây giờ thì không thể đến Quebec đúng hẹn. Vị thuyền trưởng cho biết tình trạng sương mù nên không thể khởi hành được. Mục Sư Muller nói : Nếu thuyền trưởng không thể đưa tôi đến Quebec, Đức Chúa Trời sẽ dùng cách khác đưa tôi đến đúng hẹn, vì tôi chưa hề thất hẹn trong 57 năm hầu việc Chúa. Vị thuyền trưởng tỏ ra muốn giúp đỡ  Mục Sư Muller, nhưng không biết làm sao. Mục Sư Muller đề nghị với vị thuyền trưởng xuống hầm tầu cầu nguyện rồi. Trước khi đi, vị thuyền trưởng còn nói thêm : Chắc ông không rõ tình trạng sương mù. Mục Sư Muller trả lời : Con mắt tôi không nhìn đến sương mù, nhưng nhìn lên Đức Chúa Trời là Đấng đang kiểm soát sương mù và kiểm soát đời sống tôi. Sau đó hai người xuống hầm tầu.

Mục Sư Muller quỳ gối cầu nguyện vắn tắt : Hỡi Chúa, nếu Ngài muốn, xin làm tan xương mù trong mười phút. Ngài biết con phải có mặt tại Quebec chiều thứ bẩy này. Cầu nguyện xong, Mục Sư Muller đứng dậy và nói rằng : Tôi biết ông không tin Đức Chúa Trời có thể làm điều này, nên ông không cần cầu nguyện. Còn tôi, tôn tin Đức Chúa Trời đã làm rồi. Ông hãy mở cửa sổ nhìn ra ngoài để biết chắc sương mù không còn. Vị thuyền trưởng mở cửa sổ nhìn ra và y như lời Mục Sư Muller nói. Mục sư Muller đã đến Quebec đúng dự tính.

Một câu chuyện khác tôi đọc được về Mục Sư Ray Crawford. Vào năm 1973, Mục Sư Ray Crawford cùng với Hội Thánh xây cất một nhà thờ ở Đường 46 tại thành phố Netcong, N.J. Khi xây xong nhà thờ thì nhà thờ hết tiền và không thể phá hòn núi đất nhỏ ở phía sau để làm chỗ đậu xe như dự tính, theo đơn xin phép xây cất. Vào một buổi nhóm sáng Chúa Nhật, Mục Sư Ray Crawford đọc to Ma-thi-ơ 17:20 cho Hội Thánh nghe, “Ngài đáp rằng: Ấy là tại các ngươi ít đức tin: vì ta nói thật cùng các ngươi, nếu các ngươi có đức tin bằng một hột cải, sẽ khiến núi nầy rằng: Hãy dời đây qua đó, thì nó liền dời qua, và không có sự gì mà các ngươi chẳng làm được”. Mục Sư nói với Hội Thánh : Ai tin lời Chúa phán hãy đến nhà thờ tối thứ tư hiệp với tôi cầu nguyện xin Chúa dời hòn núi đất nhỏ này đi chỗ khác. Nhưng vừa qua sáng thứ hai, Mục Sư nhận được điện thoại của một công ty điện thoại. Người nhân viên công ty cho biết công ty muốn xây thêm một tòa nhà, nhưng phải cần một số đất để lấp một cái vũng sâu. Họ nhận biết hòn núi đất nhỏ ở sau nhà thờ là loại đất sét có trộn lẫn cát và đá, là loại đất họ cần để đổ đầy cái vũng sâu. Họ đề nghị trả cho nhà thờ $5,400 để mua đất hòn núi đỏ. Kết cuộc hòn núi đã được dời đi và Hội Thánh có dư tiền làm bãi đậu xe. Mục Sư Ray Crawford là người có ân tứ đức tin.

Không phải bất cứ ai có ân tứ đức tin đều làm những chuyện diệu kỳ phi thường đánh ghi vào lịch sử Hội Thánh. Trong mỗi Hội Thánh, Chúa thường ban cho một vài người có ân tứ đức tin để xây dựng Hội Thánh trong ơn Ngài. Một Mục Sư người Việt mình đã kể lại một câu chuyện như sau. Khi tôi hầu việc Chúa ở xã Lạc Lâm, quận Đơn Dương, tỉnh Tuyên Đức, Hội Thánh xây cất một nhà thờ nhỏ. Con cái Chúa phần đông là nghèo, nhưng có lòng chung lo công việc Nhà Chúa. Cụ Chủ Hoành lấy đức tin hứa dâng một số tiền khá lớn căn cứ vào vườn cà rốt của cụ, nếu bán được giá cũng chỉ được hơn phân nửa số tiền cụ hứa dâng. Cà rốt được mùa, giá hạ, con buôn lại cố dèm chê đủ thứ để hạ giá. Các vườn cà rốt xung quanh đã được con buôn mua, nhổ và chất lên xe chở về Sài Gòn. Duy có đám cà rốt của cụ chẳng ai thèm động đến. Nhưng đoàn xe chở rau bị dừng lại đèo Bảo Lộc đến 4 ngày vì bị phe bên kia phá đường và gây trở ngại. Cà rốt trên xe bị hư. Các con buôn đã trở lại dành mua vườn cà rốt của cụ với giá cụ đã định. Cụ đã có dư số tiền mà cụ lấy đức tin hứa dâng.

Thưa quý anh chị con cái Chúa,

Bởi ân tứ đức tin mà biết bao Mục Sư và con cái Chúa đã vững tiến dầu gặp khó khăn, trở ngại. Bởi ân tứ đức tin mà biết bao Mục Sư và con cái Chúa đã làm công việc lớn lao, khó khăn mà Chúa giao phó. Bởi ân tứ đức tin biết bao lời cầu nguyện chứng tỏ quyền năng Chúa dấy động con cái Ngài trong môi trường thuộc linh. Con cái Chúa chúng ta khi cần làm trọn một công việc khó và lớn trong Nhà Ngài, hãy cúi đầu cầu nguyện : “Xin thêm đức tin cho chúng tôi! (Xin thêm đức tin cho chúng con!)” (Lu-ca 17:5).

Vài lời tâm tình

Trong lúc đại dịch Covid-19 biến chủng delta đang hoành hành tại Việt Nam, khiến bao gia đình nghèo khó khốn đốn, người già người bệnh tật bị rơi vào cảnh không biết sống chết lúc nào, con cái Chúa chúng ta ở hải ngoại chỉ biết cầu nguyện cùng Chúa xin Ngài ban cho họ một sự tin tưởng qua việc trợ giúp tài chánh thiết thực của các Hội Thánh có sự dâng hiến đầy đủ và tài trợ của chính phủ vì đại dịch rộng lượng, hầu con cái Ngài ở quê hương vững niềm tin, cũng như người chưa biết Chúa ở nước ta có dịp biết Chúa, có thể đưa người thuộc ba thành phần trên về đầu phục Ngài.