HỔ NHỚ RỪNG      

 

Nghe tiếng chuông cửa, anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ. Đúng 8 giờ 30 phút tối. Ai đến vào giờ này mà lại không báo trước? Những người bán quảng cáo thường không đi ban đêm. Người đưa thư không hoạt động giờ này. Anh tiến ra cửa. Người bạn thân đang đứng chờ trước cửa.

Trời đang vào thu tại Sydney và năm nay mùa thu đến sớm hơn mọi năm. Tuần trước đây anh bâng khuâng với tư tưởng lại một mùa thu trên đất khách quê người.  Mới giờ này đã tối và khá lạnh, tuy không lạnh bằng buổi tối của mùa đông nhưng cũng đủ khiến người phải run rẩy. Hơi lạnh tràn vào nhà theo cửa mở, nhưng sự có mặt bất thình lình của người bạn thân khiến anh ấm cả người. Hai người bạn thân cùng chung một nhà thờ nhưng mỗi người có những ân tứ khác nhau và nhận những công tác khác nhau. Anh là Thư Ký, cánh tay mặt của ông Mục Sư về công việc hành chánh, bạn anh là cánh tay mặt của Mục Sư về âm nhạc.

Không có việc gì quan trọng cả. Người bạn thân đến với gia đình anh trong ban đêm, vì ban ngày anh bận đi làm. Hôm nay, vợ anh và người bạn này hẹn nhau tập hát tại nhà để chuẩn bị cho những chương trình sắp đến của nhà thờ. Bạn anh thật xứng đáng với công tác âm nhạc của nhà thờ. Khả năng âm nhạc của anh mọi người đều rõ. Tiếng đàn quyến rũ của một nhạc sĩ cũng như ánh mắt ân cần gây những xúc cảm êm đềm, tha thiết, nhẹ nhàng trong tâm. Cùng chung với tiếng đàn thánh thót là giọng hát truyền cảm của vợ anh. Tiếng đàn và tiếng hát quyện vào nhau của nhạc sĩ và ca sĩ, như trăng chiếu sáng bên mành, như gió vờn hoa trong ban đêm, êm đềm, tha thiết như tiếng lòng thổn thức. Bên tách trà nóng, bên dĩa bánh ngọt vợ anh đã chuẩn bị, ba người ngồi tâm sự với nhau. Hai con anh đang ngủ trong phòng riêng của chúng. Vợ anh bỗng nói:

-       Anh à!  Ông bạn của tụi mình rất thích hột vịt lộn, sao vợ chồng mình không mời ảnh món đặc biệt này? Trời lạnh như vầy mà có hột vịt lộn thật là tuyệt.

Anh đồng ý ngay:

-       Đi đâu mua bây giờ em?

-       Anh đến tiệm cô Hồng, thế nào cũng có, nhưng nếu tiệm này không có, anh chịu khó chạy vài tiệm khác, chỗ này không có thì chỗ khác có. Mình ráng lo cho ông nhạc sĩ món ổng thích nhất. Anh nhớ nhé, hột vịt lộn thì phải có rau răm. Nếu không, không ăn được đâu.

Hoàn toàn đồng ý, anh ra cửa ngay.

Nhà anh cách phố chợ người Việt khá xa, lái xe mà phải mất gần nửa tiếng đồng hồ. Trên đường, trong cái lạnh của sớm thu, anh nghĩ đến những ơn lành Đức Chúa Trời đã ban cho cá nhân và gia đình, cảm giác êm ấm tràn ngập cả cơ thể lẫn tâm hồn. Từ một người không biết Chúa, không thuộc về Chúa, anh đã trở về nhà Cha và đã nhận được kho tàng quý nhất trên dương thế. Từ nơi tối tăm của vùng đất tội lỗi, anh đã bước vào nơi sáng láng của Cha. Tội lỗi của tâm hồn đã được rửa bằng huyết đền tội thay cho anh của Cứu Chúa và ngoài giòng huyết vô tội ấy, không có của lễ nào thay thế được. Anh đã trở thành một người mới, người của ngày xưa đã tốt, đã hiền lành, người mới ngày nay càng tốt, càng hiền lành hơn.  Hội chúng của Đức Chúa Trời nơi anh đang thờ phượng Chúa với gia đình đã nhìn thấy được tâm hồn của một người mới và đã tín nhiệm anh trong chức vụ thư ký của Hội Thánh. Anh đã trở thành cánh tay mặt của Mục Sư và hội chúng rất vui vì hai người hoạt động đắc lực trong hòa hợp.  Anh không có nan đề gì với hội chúng cả, nếu có nan đề, ấy là từ công việc của anh, một người nhận giao kèo của một cơ quan xây cất lớn. Trong thế giới này, anh phải hết sức cẩn thận trước những điều mình nghe, thấy, biết và nói, cẩn thận cho mình và cẩn thận cho người, nhưng cho mình thì nhiều hơn. Cũng trong thế giới này, đã bao lần anh đứng trước những sự lựa chọn của lời nói, của việc làm, của tư tưởng, của đúng và sai, của xấu và tốt, của trắng và đen, của ích lợi và vô ích, của gây dựng và hủy hoại…anh càng tha thiết hơn trong sự tìm kiếm sự khôn ngoan từ thiên thượng và cách sống đẹp lòng Đức Chúa Trời. Và đã bao lần anh bị quyến rũ trở lại với đường xưa, với căn nhà cũ của con người dơ dáy mà anh đã khóc và cầu nguyện xin Chúa cất đi, chôn nó đi trong ngày anh nhận thánh lễ báp-tem. Nhiều năm trôi qua, anh biết rằng con người ngày xưa của anh có được sống lại hay không là tùy anh có cho phép hay không. Và anh đã bao lần thưa với Chúa xin giúp anh thống trị con người cũ, không bao giờ cho phép nó sống lại.

Cô chủ tiệm ái ngại khi nghe anh hỏi trứng vịt lộn:

-       Hai tuần rồi không có trứng vịt lộn, ông anh ạ!

-       Sao vậy? Nếu tôi đi tiệm khác có không?

-       Các tiệm chúng tôi lấy trứng từ cùng một trại nuôi vịt. Nếu trại không có trứng, không có tiệm nào có trứng cả. Hình như họ đang có nan đề gì đó nên không có trứng.

Không biết làm sao, anh đành phải ra về.

Trời đã tối, đường thật vắng xe, không đầy nửa tiếng đồng hồ sau, anh đã đến nhà. Anh vội vàng đi vào để xin lỗi ông bạn vì không có trứng. Phòng khách không có ai, ba tách trà còn trên bàn. Căn nhà lớn, lộng lẫy, nguy nga của anh không một tiếng động. Hai con đang ngủ trong phòng. Phòng ăn không có ai và nhà bếp cũng không có ai. Anh mở cửa phòng làm việc để xem vợ anh có đưa ông bạn đến xem phòng làm việc của anh không. Không ai trong phòng làm việc. Chỉ còn căn phòng cuối cùng. Anh đến mở cửa phòng ngủ của vợ chồng anh, một master bedroom lớn như một căn nhà nhỏ.

Hai chúng nó còn nằm trên giường, đứa này nằm trên đứa kia, trần truồng như nhộng. Có thể tấm thảm nhung dầy, sang trọng đã ngăn tiếng động của chân anh hoặc vì chúng nó quá say sưa với nhau, chúng nó hoàn toàn không hay biết anh đã trở về. Quần áo chúng nó còn trên sàn, vất tung tóe trong cơn vội vã. Hai người ngồi bật dậy như bị điện giật.

Anh phóng ra khỏi phòng, đến nhà bếp. Trong căn nhà sang trọng, lộng lẫy này, từ master bedroom đến nhà bếp là một khoản khá xa vì phải qua hai phòng ngủ của các con, phòng làm việc, phòng khách, phòng ăn rồi mới đến nhà bếp, nhưng anh chỉ phóng có mấy bước. Chỉ mấy giây đồng hồ, anh đã đến trước cửa nhà bếp. Anh còn nhớ rất rõ mình muốn lấy gì trong bếp. Những bộ dao đắc tiền của Đức với mũi dao thật nhọn và thật bén. Cây dao to để chặt thịt và xương nằm chỗ nào, anh có thể tìm được, dù trong bóng tối.

Điều lạ nhất xảy ra chính anh cũng không hiểu được là anh đã dừng chân ngay trước cửa bếp. Một sức mạnh nào đó đã giữ chân anh lại và vì anh dừng lại quá nhanh, anh muốn chúi nhủi. Bàn chân anh đã đạp đến biên giới giữa nhà bếp và phòng ăn. Anh đã dừng chân ngay biên giới. Một bước nữa thôi, anh sẽ trở về. Một bước nữa thôi, anh sẽ trở về với căn nhà xưa bẩn thỉu, dơ dáy, với rừng xưa đầy hoang dại, đầy bóng tối, đầy thú dữ trong tâm hồn.

Ngồi bệt trên chiếc ghế trong phòng ăn, anh nhìn thẳng trước mắt nhưng không thấy gì cả. Bức tường trắng ngay trước mắt trở thành mục tiêu để anh nhìn, một mục tiêu không ý nghĩa. Dù cách phòng ngủ rất xa nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng thở mạnh, tiếng khặc khặc trong cổ của hai người, tiếng quần áo đang được mặc vào trong hấp tấp, vội vàng, rồi tiếng chân ra cửa, tiếng cánh cửa đóng lại, tiếng máy xe và đến tiếng của sự yên lặng. Căn nhà không một tiếng động.

Anh không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong phòng ăn. Thời gian như dừng lại trong phòng, trong tim, trong trí. Đưa mắt nhìn cửa phòng của hai con, biết rằng hai đứa trẻ không hiểu một vụ án mạng lớn, một double murder, một cảnh máu đổ thịt rơi, sẽ là trò cười cho cộng đồng và cho thế giới, tưởng đã xảy ra nhưng lại không xảy ra. Chúa đã cho anh dừng chân nơi biên giới.

Tình trạng mất cảm giác trong tâm trí và cơ thể dần dần thay đổi, cảm xúc của cơ thể và sự bình tĩnh của tâm trí đang trở về. Nhưng cùng với sự thay đổi đó, cơn giận cũng trở về. Anh như muốn điên lên khi nhìn thấy hậu quả của việc hôm nay. Hai tay anh run lên và một lần nữa, anh phải tự trấn tỉnh. Tự trách đã để cho chúng nó ra đi êm thấm, anh tin rằng nếu có bạo động xảy ra đêm nay, mọi người sẽ hiểu cho anh và ngay chính pháp luật cũng sẽ nhẹ tay với những người vì bị khiêu khích quá độ đã trở nên kẻ sát nhân. Nhưng chúng nó đã đi rồi, cơ hội duy nhất anh có thể giết người với sự thông cảm của quần chúng và một bản án thật nhẹ đã trôi qua. Cơ hội này chắc sẽ không có lần thứ hai. Rồi anh rùng mình khi thấy mình đã tiếc một cơ hội được giết người. Trong muôn ngàn tiếng gọi của thế giới, của cá nhân, của gia đình, tiếng gọi của Chúa vẫn là tiếng gọi cao quý nhất, mạnh mẽ nhất, thiêng liêng nhất. Trong khi những tiếng gọi khác mang anh trở về với nếp sống xưa, với rừng hoang đầy dã thú, với sự thỏa mãn những khát vọng thấp hèn, tiếng gọi của Chúa đưa anh ra khỏi thế giới tối tăm của loài quỷ dữ, khỏi cái tôi đang cai trị cuộc đời nô lệ không có ngày mai để vào một thế giới tươi đẹp, bình an, một thế giới có Đức Chúa Trời là Chủ, nơi con người có thể bình tâm để đối phó với những biến động kinh khủng của cuộc đời, biết rằng Chúa đang ở cùng và giúp mình tìm một giải pháp không dơ bẩn, thấp hèn. Một lần nữa, anh hiểu bản chất thật của mình, con người thật của mình và giá trị vô vàn của tiếng nói của Thánh Linh Đức Chúa Trời trong tâm người có Chúa.

Có lẽ nhiều tiếng đồng hồ đã trôi qua và anh vẫn còn ngồi trên chiếc ghế ấy. Bây giờ đã mấy giờ khuya anh cũng không biết, nhưng anh biết chắc rằng rồi trời sẽ sáng và anh phải giải quyết việc của đêm nay. Anh phải nói gì với hai con về sự vắng mặt của mẹ nó trong gia đình. Anh phải nói gì với vợ khi vợ anh trở về nhà, và anh phải nói gì với hội chúng và với cấp lãnh đạo giáo hội. 

Khi anh bước sang phòng khách để dựa đầu vào chiếc ghế bành lớn trong phòng, trời đang bắt đầu sáng. Suốt đêm không ngủ nhưng anh không thấy mệt vì đang bận tâm đến những điều mình phải đối phó hơn là bận tâm đến sự mệt mỏi thể xác. Gia đình đã đổ vỡ rồi, không cần phải làm cho tan nát thêm. Hội chúng của Chúa đã bị tổn thương rồi, không cần phải làm cho họ đau đớn thêm. Con người phá đổ nhưng Đức Chúa Trời gây dựng lại và hôm nay, anh phải hết lòng cầu khẩn quyền năng tái tạo của Đức Chúa Trời.

Anh bối rối khi nghe tiếng động trong phòng của hai con. Chúng nó đang thức dậy, anh cần lo cho con ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Và giờ sẽ đến, khi anh phải lựa lời để nói với chúng nó chuyện gia đình. Để trả lời cho câu hỏi đầu tiên của các con “Mẹ đâu rồi ba?” anh đã chuẩn bị một câu trả lời ngắn, gọn, đúng sự thật “Ba không biết.” Và chỉ cần nghĩ đến câu trả lời này thôi, anh đã sôi máu. Và anh nhận thức thật rõ ràng, nếu không muốn thú dữ trong rừng hát hoan nghinh người xưa trở lại, bắt đầu từ giây phút này, sau cảnh anh đã chứng kiến đêm qua, thì trong muôn ngàn tiếng gọi, anh cần phân biệt được tiếng gọi của Chúa, trong muôn vạn nẻo đường, anh phải chọn con đường đẹp lòng Chúa.

Ánh nắng sáng trưng của một ngày đẹp trời đang len qua tấm màn cửa sổ để chiếu vào phòng. Một ngày mới đang bắt đầu trong một khung cảnh mới: một gia đình vừa gãy đổ, chỉ còn lại có ba người. Người ta vẫn nói rằng trong mỗi một vụ ly dị cả hai bên đều có lỗi, nhưng có thể có người lỗi nhiều hơn. Anh chưa có thì giờ để suy nghĩ vấn đề này, vì ngay trước mắt là những việc thông thường hàng ngày của gia đình, anh phải giải quyết ngay. Như một người máy, anh đứng lên, bắt đầu với công việc thực tế. Cửa vườn hạnh phúc đã đóng lại. Một cánh cửa mới vừa được mở ra trên một mảnh đất mới, một khu vườn mới. Cuộc đời mới này sẽ mang lại những gì, tùy vào thái độ của anh trước nghịch cảnh. Không. Anh sẽ không trở lại rừng xưa theo cơn giận, nhưng anh sẽ làm gì mỗi ngày tùy theo chiều sâu của lòng khao khát của một con hổ không muốn trở lại rừng xưa.

 

Đoàn thu Cúc