ĐI DIN     

 

 

Hai người dừng xe tại một góc rất vắng. Trời đang bắt đầu xế chiều, nắng xuống thấp và làn gió nhẹ, lành lạnh từ biển đưa vào khiến đôi nhân tình cảm thấy thoải mái hơn. Hàng cây rậm nằm dài theo bờ cát mang lại cho họ sự kín đáo như ý muốn. Chung quanh không một bóng người. Chàng quyết định tắm nơi đây dù đây là vùng biển lạ chàng không quen thuộc. Hai người cùng thay đồ tắm nhưng chỉ có chàng phóng xuống nước. Người bạn gái trong bộ bikini màu đỏ rực rỡ chỉ đứng trên bờ đùa với nước, vì nàng không biết bơi.

Thật ra chàng không bơi giỏi nhưng trong giây phút này, chàng lại muốn biểu diễn. Nước biển ở Úc Châu rất lạnh, dù là vào mùa hè. Dòng nước lạnh khiến chàng tỉnh hẳn người, khoan khoái, năng lực như được tăng cường hơn. Đôi cánh tay dài xoải ra trên mặt nước, đôi chân dài đập nhịp nhàng, thong thả trong làn nước lạnh của một buổi chiều. Chàng thấy sung sướng, yêu đời một cách khó diễn tả. Sinh ra và lớn lên trên đất Úc, nhận được đầy đủ sữa và mật của Úc Châu giàu có với một nền giáo dục nhiều quốc gia Á Châu mong ước, vốn liếng tiếng Việt chỉ lõm bõm vài mươi chữ, chàng như một trái chuối thật ngon, vừa chín với số tuổi 27, bên ngoài màu vàng nhưng bên trong màu trắng. Nói một cách đơn giản, nếu người ta chia nhân loại trên quả địa cầu ra làm hai thành phần, vô thần và hữu thần, chàng không nằm trong hai thành phần đó. Nghe vô lý quá phải không, nhưng xin đừng vội cười. Đối với chàng và một số người rất ít như chàng, thế giới này có Đức Chúa Trời hay không, làm sao biết được? Ai có thể chứng minh được là có hay không có? Thế giới thần linh có hay không nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Đó là điều bất khả tri. Và nếu gọi là bất khả tri thì đừng nói đến. Càng đề cập đến càng tỏ ra mình “stupid.”

Sau cảm nhận là nước biển ở đây lạnh quá, cảm nhận thứ nhì là sóng biển ở đây mạnh quá, không êm đềm, quen thuộc như sóng biển ở Bondi, Manly. Những làn sóng mạnh như giận dữ, như xoáy vào người, luôn luôn muốn nhận chàng chìm dưới nước. Những cơn sóng mạnh này tiếp tục đập vào và kéo đi một cách đều đặn, liên tục, đã kéo chàng ra xa đến độ chàng không ngờ. Đang khi chàng tìm cách để bơi vào, bất thình lình, chàng rơi vào một dòng nước xoáy. Khi chàng nhận ra được tình trạng nguy nan của mình, đầu chàng vừa ngóc lên trên mặt nước, mắt hoa lên, cố gắng phun nước biển mặn ra khỏi miệng, gi cho mũi bên trên mặt nước, mặc kệ chuyện cát vào đầy lỗ tai, chỉ còn nghĩ đến việc làm sao ra khỏi cơn nước xoáy. Và chàng đã làm điều đa số những người bơi lội gặp nước xoáy đã làm và đã thất bại: cố gắng bơi ra khỏi dòng nước xoáy, cố gắng bơi vào bờ bằng cách bơi ngược lại với thủy triều. Rồi chàng nhận biết mình không bơi ngược với thủy triều được, càng cố bơi càng bị kéo ra xa. Sự chống cự, vẫy vùng chỉ làm chàng đuối sức, hai tay chân muốn đờ ra, chàng chỉ cố gắng giữ đầu bên trên mặt nước, chỉ để thở mà thôi.

Chàng nghĩ đến việc phải kêu cứu, nhưng không dám há miệng vì nước biển sẽ vào. Chàng hiểu rằng người bị chìm phải giơ tay kêu cứu nhưng trong giờ phút này, tại bờ biển vắng, không một bóng người, chàng sẽ kêu cứu với ai? Người bạn gái không biết bơi đang đứng trên bờ chỉ còn là một chấm nhỏ, chàng đã bị kéo ra xa bờ đến độ chàng cũng không ngờ. Người muốn giơ tay kêu cứu là chàng nhưng lại không làm vì biết hoàn toàn vô ích. Dù cách nhau rất xa nhưng chàng vẫn thấy được người bạn gái của mình đang kinh hoảng, vừa nhảy tưng vừa giơ cả hai tay để kêu cứu. Cả hai cùng hiểu rằng phải kêu cứu, nhưng không biết phải kêu cứu với ai, chung quanh không một bóng người, không một căn nhà, muốn chạy ra đường lớn để kêu cứu thì quãng đường ấy rất xa.

Đây là lần đầu tiên trong đời chàng nhìn nhận rằng mình đã làm một chuyện “stupid.” Người thông minh, đầy tự tin, đầy mưu lược, đầy tính toán như chàng lại có thể chọn một vùng biển không quen thuộc để bơi, lại cùng đi với một người không biết bơi và nhảy xuống biển để bơi trong lúc chung quanh không một bóng người. Chàng lại cảm nhận rằng mình đang bị sóng biển kéo càng lúc càng xa bờ. Nước biển lạnh quá, nước muối mặn quá. Cơ thể chàng bắt đầu mệt mỏi sau những giây phút chống chọi. Chàng chỉ còn sức cố gắng giữ mũi mình bên trên mặt nước. Một niềm hy vọng bỗng nhiên đến trong lúc không ngờ, chàng hy vọng sẽ có một thiên thần hay một điều gì đó xảy ra để cứu chàng. Một thiên thần? Có thiên thần sao? Đây cũng là lần đầu tiên trong đời chàng cảm nhận sự bất lực hoàn toàn của mình, bất lực trước thiên nhiên, bất lực trước hoàn cảnh. Giữa dòng nước muôn trùng, chàng chỉ như con kiến bé nhỏ đang cố gắng dãy dụa hòng ra khỏi đại dương. Con kiến cứ dãy dụa cùng một lúc với bao nhiêu mơ ước trong đời đang tan như mây khói. Những giấc mơ lớn, những giấc mơ nhỏ biến đi trong tâm trí. Bây giờ, mọi nỗ lực, mọi tập trung chỉ nhắm vào một mục đích duy nhất: cố kéo dài thêm, càng lâu càng tốt.

Bước vào giai đoạn cuối của những người trước khi chết chìm, cơ thể chàng phản ứng một cách tự động, máy móc. Vận hết sức vào đôi tay, chàng chống lại với cái chết trước mắt bằng cách dùng đôi tay nhận nước biển xuống bên dưới để cơ thể mình có thể trồi lên trên mặt biển, giống như một người đang leo thang, muốn bước lên những bậc trên. Trong vô tình, chàng không biết rằng cơ thể chàng đang phản ứng đúng của một người đang chết chìm và những nhà chuyên môn cứu người chết chìm biết rằng khi cơ thể của một người biết bơi mà lại phản ứng tuyệt vọng như vậy, người ấy chỉ còn từ một đến hai phút để sống.

Chiếc quần tắm đã tuột khỏi người và trôi đi tự lúc nào chàng cũng không hay biết. Một mình nằm trần truồng trên mặt nước biển lại không phải là điều sợ hãi. Sự sợ hãi thật chính xác là sự nhận biết rằng mình sắp chết. Cả cuộc đời chàng bỗng hiện ra trước mắt. Cuộc đời 27 năm như diễn hành trước mắt, dù chàng muốn hay không. Cuộc diễn hành xảy ra thật trung thực, không một chút giả dối, không một chút che đậy, không binh vực cũng không có ý phô bày mọi khía cạnh vì ghét. Từ khi chàng còn bé đã vô lễ với anh chị em trong gia đình, còn bé đến trường đã biết lấy cắp bút chì, chì màu của bạn, biết xem trộm bài của người khác… Cuộc diễn hành không chỉ phô bày những khuyết điểm nhưng cũng trình bày những ưu điểm như đã xảy ra, những người chàng đã tốt với họ, đã tận tình giúp đỡ vài người bạn trong hoàn cảnh cùng cực, dù trẻ tuổi vẫn lái xe cẩn thận trên đường vì nghĩ đến sinh mạng mình và của người khác, đóng thuế đầy đủ, không tìm cách chạy thuế, cách xử dụng tiền bạc, những người chàng đã xấu với họ, những lần chàng đã xử dụng sự khôn ngoan để trục lợi cho mình trước sự thiệt hại của người khác, những cuộc tình trong đời, những lần lợi dụng thân thể người khác để thỏa mãn dục vọng của chính mình…

Điểm lạ lùng là đây không phải là bài tóm tắt cuộc đời chàng viết theo thứ tự ngày, tháng, năm…nhưng là một cuộc diễn hành, trình bày theo thứ tự trung thực, một bản báo cáo trước AI ĐÓ và AI ĐÓ đang quan sát đời chàng, giám định cuộc đời ngắn ngủi này trong cái nhìn đạo đức. Sự cảm nhận mạnh mẽ, rõ ràng rằng mình phải trả lời về cuộc đời mình, cách sống của mình với một đấng thiêng liêng nào đó khiến chàng hết sức ngạc nhiên, vì chàng làm gì biết có thế giới thần linh hay không. Kinh nghiệm tâm linh này đến với chàng trong lúc không ngờ, biết mình sắp buông tay, thua cuộc… nhưng mọi xúc giác trong cơ thể đang hoạt động đến mức tối đa, chàng tỉnh táo một trăm phần, không một chút mê muội. Có AI ĐÓ, có một sự HIỆN HỮU nào đó đang quan sát chàng, đang nhìn chàng. Vì chung quanh không một bóng người nên chỉ có bầu trời xanh bên trên chàng, bên trên mặt biển. Bỗng dưng chàng cảm thấy xấu hổ trước những điều không đúng mình đã làm trong cuộc đời, xấu hổ đến độ chàng không dám nhìn lên bầu trời, nhưng cúi mặt xuống thì không thể cúi mặt được vì chàng còn phải thở. Chàng muốn tránh bầu trời xanh nhưng làm sao tránh được. Chàng biết rõ rằng mình đang đứng giữa sự sống và sự chết và khoảng cách giữa hai điều này mong manh lắm, mong manh đến độ đáng sợ. Từ sự sống đến sự chết không phải là con đường dài lê thê như chàng vẫn tưởng. Chỉ cần chàng buông tay chống cự, chàng sẽ gặp tử thần. Tư tưởng cuối cùng trong trí trước khi chàng đầu hàng số phận đúng là một tư tưởng, vì miệng chàng không nói được, tiếng kêu gào cuối cùng của người đang ở cuối con đường: “God! God! Save me, help me. I promise you I will be good. I promise you.” Tư tưởng ấy vừa dứt trong trí, chàng thấy có hai người đàn ông đang dẫn một con chó bước qua các bụi cây, tiến ra bãi biển, thái độ thong thả của hai người đi dạo sau buổi cơm chiều. Người bạn gái của chàng chạy đến nói gì với hai người này, và một người lập tức cởi ngay bộ quần áo đang mặc, phóng xuống biển.

Chàng không tin nơi phép lạ. Phép lạ là danh từ người ta dùng cho những việc họ không giải thích được. Chàng không giải thích được sự xuất hiện của hai người đàn ông này ngay sau lời chàng kêu cứu với “God” và cũng không giải thích được sự kiện hai người này, một người không biết bơi còn người kia là tay bơi lội vô địch trong vùng, đã sẵn sàng nhảy xuống biển để cứu chàng, bất chấp sự nguy hiểm cho tính mạng của anh, vì lúc bấy giờ chàng đã bị sóng biển kéo đi rất xa. Chàng đã kể lại cho gia đình, bạn bè, những người trong sở làm điều đã xảy ra, kể một cách trung thực, từng chi tiết. Chàng vẫn nhớ đến biến cố này, nhớ đến lần mình đã đứng giữa cõi sống và cõi chết, vẫn nhớ đến lời kêu cứu cùng “God” và lời hứa với Ngài. Chàng nhớ lời đã hứa, chàng chỉ không làm thôi.

 

Đoàn Thu Cúc