“Tại họ không lo nhìn biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo lòng hư xấu, đặng phạm những sự chẳng xứng đáng. Họ đầy dẫy mọi sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ; chan chứa những điều ghen ghét, giết người, cãi lẫy, dối trá, giận dữ; hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ; dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót. Dầu họ biết mạng lịnh Đức Chúa Trời tỏ ra những người phạm các tội dường ấy là đáng chết, thế mà chẳng những họ tự làm thôi đâu, lại còn ưng thuận cho kẻ khác phạm các điều ấy nữa.” (Rô-ma 1:28-32).

 

 

 

Một số nhà cầm quyền, từ những quốc gia có đạo đến những quốc gia vô thần, và một số người trên thế giới khước từ Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hoá, trong sinh hoạt xã hội và trong sinh hoạt cá nhân. Họ nghĩ rằng mình thừa khôn ngoan và đủ khả năng để quán xuyến quốc gia và đời sống cá nhân, không cần Đức Chúa Trời; nhưng họ không ý thức rằng sự khôn ngoan đó đã bị tội lỗi chi phối, và khả năng của họ có giới hạn.

 

Tuy nhiên, sứ đồ Phao-lô lên tiếng rằng chúng ta nên quan tâm đến vấn đề Đức Chúa Trời từ bỏ con người hơn là con người từ chối Ngài. Vì khi Đức Chúa Trời từ bỏ chúng ta, chúng ta sẽ sống theo tư dục mình và Ngài sẽ không bảo vệ chúng ta trước những hậu quả của lối sống đó. Có phải chăng thế giới chúng ta tiếp tục “đầy dẫy mọi sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ; chan chứa những điều ghen ghét, giết người, cãi lẫy, dối trá, giận dữ; hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ; dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót.”

 

Chúng ta rất cần trở lại với Đức Chúa Trời.

 

 

Mục sư Đoàn Trung Chánh