Có một người thoát được chạy đến báo điều đó cùng Áp-ram, là người Hê-bơ-rơ. Áp-ram ở tại lùm cây dẻ bộp của Mam-rê, là người A-mô-rít, anh của Ếch-côn và A-ne; ba người nầy đã có kết-ước cùng Áp-ram. Khi Áp-ram hay được cháu mình bị quân giặc bắt, bèn chiêu tập ba trăm mười tám gia nhân đã tập luyện, sanh đẻ nơi nhà mình, mà đuổi theo các vua đó đến đất Ðan. Ðoạn Áp-ram chia bọn đầy tớ mình ra, thừa ban đêm xông hãm quân nghịch, đánh đuổi theo đến đất Hô-ba ở về phía tả Ða-mách. Người thâu về đủ hết các tài vật mà quân giặc đã cướp lấy; lại cũng dẫn cháu mình, là Lót cùng gia tài người, đờn bà và dân chúng trở về (14:13-16 BPT)
Dưỡng linh:
Sau khi rời bác là Áp-ram, Lót tự tạo nên cuộc đời của mình trong chốn Sô-đôm và Gô-mô-rơ. Trước mắt, dường như Lót là một người thành công so với bác. Lót đã “ăn nên làm ra.” Đó là tóm tắt cuộc đời xa lìa đất hứa của Lót. Tuy nhiên, cuộc đời không luôn luôn đối xử tốt với Lót giống ông tưởng! Thình lình chiến tranh xảy đến vì các vua chư hầu trong vùng phản loạn với vua Kết-rô-Lao-me. Tình thế cuộc sống Lót theo đó cũng bị thay đổi. Cuộc sống trở nên bấp bênh và hiểm họa đang chờ đón ông và gia đình. Cuối cùng Lót bị giặc bắt đem đi cùng với hết thảy gia tài người. Kinh Thánh ghi lại những chi tiết này cho chúng ta thấy việc chọn lựa của Lót không phải là theo ý muốn của Chúa mà là ý riêng của ông. Vì thế, chỉ trong chốc lát Lót đã bị mất tất cả những gì mình có! Đó là điều Lót chẳng bao giờ suy nghĩ đến khi chọn rời Áp-ram để sống tại Sô-đôm và Gô-mô-rơ. Trong khi đó, cuộc sống Áp-ram vẫn trôi qua trong bình dị nhưng rất an bình và chắc chắn vì chính Chúa đã chọn cho ông sản nghiệp này.
Người ta chạy báo tin cho Áp-ram là bác ruột của Lót. Khi nghe tin ấy, Áp-ram đã làm gì? Kinh Thánh ghi lại như sau: “Khi Áp-ram hay được cháu mình bị quân giặc bắt, bèn chiêu tập ba trăm mười tám gia nhân đã tập luyện, sanh đẻ nơi nhà mình, mà đuổi theo các vua đó đến đất Ðan.” Tất cả những gì tập luyện lâu nay, Áp-ram bắt đầu đem ra sử dụng để giải cứu Lót là cháu mình. Mặc dầu Lót đã bỏ bác ra đi, giành lấy phần tốt hơn trong đời này cho mình, nhưng không vì đó mà Áp-ram trở nên cay đắng và sanh lòng ghen ghét. Ngược lại, khi nghe tin cháu bị nạn, Áp-ram sẵn sàng mang quân đi ra đánh giặc để giải cứu cháu. Biết đâu chừng, qua hành động này của mình, Áp-ram hy vọng Lót sẽ có cơ hội quay trở lại con đường chánh đáng. Đối với Áp-ram, vật chất không quan trọng bằng tình nghĩa bác-cháu và Lót còn sống là quý hơn tất cả mọi sự. Thật là một gương vô cùng cao đẹp. Tại sao Áp-ram làm được điều này?
1. Áp-ram tin Đức Chúa Trời cách chân thật. Ông tin rằng Chúa đã ban cho ông điều tốt nhất nên ông không cần phải ganh tị và ghen ghét người khác vì sự chọn lựa của họ có phần hơn mình. Vì thế, khi Lót bị hoạn nạn, Áp-ram không quan tâm gì khác hơn việc làm thế nào để bày tỏ tình thương và trách nhiệm của mình đối với cháu. Không biết từ ngày Lót ra đi, chúng ta không rõ lòng của Lót thấy thương nhớ và biết ơn bác như thế nào? Nhưng đối với Áp-ram, hình ảnh của Lót chẳng bao giờ phai nhòa trong tâm trí và tấm lòng của ông. Cho nên, bằng mọi giá, khi nghe tin Lót cùng với gia đình bị giặc bắt, Áp-ram muốn ra tay cứu độ ngay lập tức. Áp-ram đã đi một bước trước, đưa cho Lót một “cành olive” để mang Lót trở lại. Ông hành động vì tình thương và tình thương che đậy vô số tội lỗi!
2. Áp-ram sẵn lòng tha thứ sự ngu dại của cháu mà đem cháu trở lại. Nếu Áp-ram không còn tình thương gì đối với cháu, chắc rằng ông chỉ có thể bày tỏ qua loa, sơ sài đối với cháu chứ không hết lòng yêu thương giải cứu cháu như đã làm. Ông sẽ bỏ mặc hầu cho Lót học biết điều sai trái do mình gây ra. Nhưng Áp-ram là con người đức tin đã không hành xử tầm thường như thế. Chính hành động cao thượng này của Áp-ram chắc hẳn sẽ chinh phục được lòng của Lót và mở cho cháu một con đường quay trở lại với bác. Hơn thế nữa, Áp-ram là người được Chúa chọn để trở nên nguồn phước cho mọi người. Lời hứa này được bày tỏ qua hành động này của Áp-ram. Đó là điều tác giả sách Sáng-thế ký muốn nhấn mạnh đến. Đức Chúa Trời đã giang tay ra chúc phước cho cuộc đời của Áp-ram. Nay, Ngài dùng ông để chúc phước cho người khác. Để có thể trở thành ống dẫn ơn phước của Chúa. Muốn như thế, chính Áp-ram phải chiến thắng kẻ thù vĩ đại đó là chính con người của mình, không phải là các vua!
Áp-ram đã dạy chúng ta những gì qua câu chuyện này? Việc chúng ta chọn lựa những gì trong đời sống này chắc chắn có một ngày chúng ta sẽ gặt lấy kết quả những gì chúng ta gieo ra, giống như trong trường hợp của Lót và của Áp-ram. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Nếu chúng ta theo Chúa mà chỉ chăm về lợi đời này thì có lúc chúng ta sẽ thất vọng hoàn toàn. Đức Chúa Trời sẽ cho phép những điều bất như ý xảy đến để bởi đó khiến chúng ta phải quay lại với Ngài và với anh em mình.
“Ăn miếng trả miếng” là nguyên tắc sống của người thế gian, vì họ không có đức tin nơi Đức Chúa Trời và cũng không tin có đời sau. Nhưng Cơ-đốc nhân sống theo một nguyên tắc và hành xử mọi sự hoàn toàn khác. Đời sống Cơ-đốc nhân bị chi phối hoàn toàn bởi đức tin đặt nơi Đức Chúa Trời hằng sống. Chính vì đức tin này, Cơ-đốc nhân không cần phải ganh đua với ai, ghen ghét ai, trả thù ai cả. Họ biết rằng Chúa biết tất cả mọi sự và Ngài báo trả mỗi người tùy theo công việc mỗi người đã làm. Sứ đồ Phao-lô khuyên dạy tín hữu Rô-ma như sau: “Hỡi kẻ rất yêu dấu của tôi ơi, chính mình chớ trả thù ai, nhưng hãy nhường cho cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời; vì có chép lời Chúa phán rằng: Sự trả thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng. Vậy nếu kẻ thù mình có đói, hãy cho ăn; có khát, hãy cho uống; vì làm như vậy, khác nào mình lấy những than lửa đỏ mà chất trên đầu người. Đừng để điều ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác” (Rô-ma 12:19-21).
Rất dễ cho chúng ta cảm thấy sung sướng và vui mừng khi thấy kẻ thù hay người làm hại chúng ta bị rơi vào cảnh hoạn nạn, bịnh tật… Nhưng người có đức tin và sống với đức tin nơi Đức Chúa Trời sẽ có một đời sống cao thượng, sẵn sàng tha thứ và yêu thương người đã làm hại mình. Mặc dầu người khác làm hại mình, nhưng khi kẻ thù lâm vào cảnh cùng khốn, hoạn nạn thì chúng ta phải bày tỏ mình là một người tin cậy Đức Chúa Trời, ra tay cứu giúp họ. Chính thái độ và lối hành xử này sẽ đem kẻ thù chúng ta trở lại với chúng ta và với Chúa. Chắc chắn rằng Đức Chúa Trời phù hộ và ban ơn cho những kẻ có lòng ngay thẳng và bao dung đối với mọi người vì chính mình cũng là một tội nhân như họ nhưng được Chúa mở mắt và thương xót. Đức Chúa Trời chọn và ban phước trên cuộc đời chúng ta để chính chúng ta trở thành ống dẫn ơn phước của Đức Chúa Trời cho người khác. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể được Chúa dùng khi chúng ta nhờ ơn Chúa đắc thắng chính con người tầm thường và hèn hạ của mình.
Posted by Trần Trọng Nha