Sáng-thế ký (Genesis) 41:50-52
 
Trước khi đến năm đói kém, thì Ách-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành Ôn, sanh cho Giô-sép hai con trai. Giô-sép đặt tên đứa đầu lòng là Ma-na-se, vì nói rằng: Ðức Chúa Trời đã làm cho ta quên điều cực nhọc, và cả nhà cha ta. Người đặt tên đứa thứ nhì là Ép-ra-im, vì nói rằng: Ðức Chúa Trời làm cho ta được hưng vượng trong xứ mà ta bị khốn khổ.
Now before the year of famine came, two sons were born to Joseph, whom Asenath, the daughter of Potiphera priest of On, bore to him. Joseph named the firstborn Manasseh, “For,” he said, “God has made me forget all my trouble and all my father’s household.” He named the second Ephraim, “For,” he said, “God has made me fruitful in the land of my affliction.”
 
Dưỡng linh:
 
Để nói được những lời chân thành từ tận đáy lòng về kinh nghiệm sống với Chúa, Giô-sép đã phải đi qua một chặng đường đau khổ khá dài; trong đó, ông nếm trải biết bao nổi hàm oan, sỉ nhục và bị quăng vào ngục tối của cuộc đời. Vừa ra khỏi hố sâu của lòng căm thù của các anh, Giô-sép được đưa đến nhà của quan Phô-ti-pha. Tại đó chàng được Đức Chúa Trời phù trợ và vui hưởng sự bình an và thăng tiến trong công việc làm. Nhưng chẳng bao lâu, một lượn sóng tàn ác khác dâng lên phủ ập trên cuộc đời của Giô-sép. Lần này còn kinh khủng hơn nhiều so với lần trước. Vụ việc liên lụy tình dục với bà Phô-ti-pha đã cuốn trôi đi bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ và thân thiện của người khác dành cho Giô-sép. Chàng thanh niên trai trẻ bị mắc kẹt trong cảnh “tình ngay mà lý gian.” Chẳng còn cách nào để bào chữa vì chiếc áo choàng của chàng nằm trọn trong tay của mụ đàn bà quái ác! Để trả thù cho vợ và rửa sỉ nhục cho việc mình “bị cắm sừng,” quan Phô-ti-pha nổi giận lôi đình và quăng Giô-sép vào trong ngục tối không chút thương tiếc vì đã dám đụng đến vị hiền thê của ông! Ai có thể thấu hiểu và biện bạch cho Giô-sép? Tin đồn loan nhanh khắp nơi như nước vỡ bờ chẳng có gì ngăn cản nổi. Chẳng mấy chốc, Giô-sép một lần nữa rơi vào tâm trạng khốn khổ, tủi nhục, cô đơn. Tương lai dường như đóng sầm lại trước mặt chàng như một bức màn đen phủ chắn cả cuộc đời còn lại. Tuy nhiên, Kinh Thánh chép: “Đức Giê-hô-va phù hộ Giô-sép và tỏ lòng nhân từ cùng chàng, làm cho được ơn trước mặt chủ ngục” (39:21). Trong nguyên văn Hi-bá-lai, cụm từ “tỏ lòng nhân từ của chàng” có nghĩa là Đức Chúa Trời “mở rộng tình yêu thủy chung của Ngài đối với chàng.” Thật tuyệt vời! Ngay giữa sự hung tợn và cơn điên ghen tương của con người, tình yêu của Đức Chúa Trời được mở rộng một lần nữa để ôm chặt lấy cuộc đời Giô-sép hầu yên ủi chàng! Tình yêu này kéo theo nó là sự chúc phước, khiến cho chủ ngục nhận chân ra giá trị thật của con người Giô-sép để đặt lòng tin cậy và giao phó công việc cho chàng.
 
Dẫu bị giam cầm nhưng được ngồi tù chung với bao quan chức cao cấp của triều đình. Vừa là ơn thần hựu, vừa là đặc ân Chúa ban cho. Cũng nhờ vậy mới quen biết và giải mộng cho quan tửu chánh và quan thượng thiện. Đây là sự dọn đường của Đức Chúa Trời để sau này Giô-sép được đưa đến trước mặt vua Pha-ra-ôn để giải mộng và lên làm tể tướng cả xứ Ai-cập. Tuy nhiên, con đường đi vào hoàng cung không quá đơn giản và êm ả như thế. Đức Chúa Trời nhìn thấy Giô-sép manh nha muốn nương cậy nơi con người để biện hộ và giải cứu mình ra khỏi chốn ngục tù, khi chàng nói với quan tửu chánh: “Song khi quan được hưởng lạc lại rồi, xin nhớ đến tôi, làm ơn tâu cùng Pha-ra-ôn về nổi tôi, và đem tôi ra khỏi chốn nầy. Vì tôi bị người ta bắt đem ra khỏi xứ của người Hê-bơ-rơ, và tại đây tôi cũng chẳng có làm gì mà bị cầm nơi lao-lung nầy” (Sáng-thế ký 40:14-15). Một lần nữa, Giô-sép bị bỏ vào quên lãng trong khoảng thời gian chừng hai năm, để học cho thuộc bài học này: Người mà Đức Chúa Trời muốn dùng phải là người, trong nơi kín nhiệm của tâm trí và tấm lòng, học biết sống và tin cậy chỉ một mình Ngài! (Sáng-thế ký 40:23). Khi thời điểm của Đức Chúa Trời đã đến (Sáng-thế ký 41:1), Đức Chúa Trời đem Giô-sép ra khỏi ngục tối và mặc lấy cho chàng chiếc áo tể tướng hầu bảo tồn sự sống của dân sự Ngài qua những năm đói kém. Cũng bởi đó, Gia-cốp và toàn gia đình di cư xuống Ai-cập, bắt đầu một trang sử làm nô lệ 400 năm dưới ách của người Ai-cập cho đến khi được giải cứu bởi tay của Môi-se.
 
Chỉ một mình Đức Chúa Trời là Đấng có thể tạo nên những điều tốt lành từ chỗ hoàn toàn trống không hay ngay cả từ những điều xấu xa và gian ác nhất của con người. Đức Chúa Trời là một họa sĩ đại tài có thể vẻ bức tranh của từng cuộc đời bằng những nét chấm phá, trộn lẫn giữa những chuỗi ngày đen tối với những giây phút vinh quang trong cuộc đời. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy hết được tất cả vẻ đẹp của cuộc đời chúng ta và thấu hiểu được chương trình tuyệt vời của Ngài cho cuộc đời chúng ta cho đến khi chúng ta bước vào trong sự hiện diện của Ngài. Những người mà Đức Chúa Trời muốn dùng thì Ngài phải dẫn đi qua những tháng ngày sống trong sự hiểu lầm, hàm oan, tủi nhục, và thậm chí bị lãng quên trong ngục tối để tôi luyện nhân cách và lòng tin cậy Chúa của người đó. Chương trình của Đức Chúa Trời cho người đó càng lớn lao bao nhiêu, thì sự tôi luyện của Chúa dành cho người đó cũng theo đó mà gia tăng bấy nhiêu. Tuy nhiên, trong mọi hoàn cảnh của những ngày tháng thử rèn, tình yêu của Ngài sẽ được mở rộng để ôm ấp lấy cuộc đời mong manh dễ vỡ đó và bảo tồn nó cho đến ngày chương trình của Đức Chúa Trời được thành tựu. Thật tạ ơn Chúa! Vấn đề của chúng ta là liệu có đủ lòng nhịn nhục và tinh thần đầu phục Chúa để đi qua những ngày tháng của sự rèn tập của Đức Chúa Trời không? Hay chúng ta tìm mọi cách để tháo chạy, tìm sự cứu giúp của con người? Con đường đi về thiên quốc và lên chốn vinh quang của Đức Chúa Trời không bao giờ được xây dựng bằng năng lực của con người, và lối đi của nó chẳng bao giờ là con đường tắt hay đưa đến ngõ cụt!
 
Cầu nguyện:
 
Lạy Chúa, xin giúp con tin cậy và phó thác cuộc đời nhỏ bé và mong manh của con cho Ngài mỗi ngày. Xin cho con học tập an nghỉ và đầu phục Ngài trong mọi hoàn cảnh Ngài đặt để, mọi tình huống Ngài cho phép xảy ra cho đến khi chương trình và ý định của Ngài được thành tựu trong đời sống của con. Chúa ôi! Xin ban cho con tâm trí của sự nhận biết chính Ngài và chương trình của Ngài cho cuộc đời của con, để con tiếp tục sống trong hy vọng và tin yêu Ngài, và yêu thương mọi người, ngay cả những người cố tình làm hại cuộc đời con. Amen!
 
Posted by Trn Trng Nha