Kinh Thánh: Sáng-thế ký (Genesis) 3:7-13
Ðoạn, mắt hai người đều mở ra, biết rằng mình lỏa lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân. Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời. Giê-hô-va Ðức Chúa Trời kêu A-đam mà phán hỏi rằng: Ngươi ở đâu? A-đam thưa rằng: Tôi có nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ, bởi vì tôi lỏa lồ, nên đi ẩn mình. Ðức Chúa Trời phán hỏi: Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng mình lỏa lồ? Ngươi có ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn đó chăng? Thưa rằng: Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó và tôi đã ăn rồi. Giê-hô-va Ðức Chúa Trời phán hỏi người nữ rằng: Người có làm điều chi vậy? Người nữ thưa rằng: Con rắn dỗ dành tôi và tôi đã ăn rồi.
Dưỡng linh:
Sau khi Ê-va nghe theo lời cám dỗ của con rắn ăn trái cấm và trao cho chồng ăn nữa, việc gì xảy ra cho họ? Họ có trở thành người khôn ngoan bằng Đức Chúa Trời như con rắn nói không? Kinh Thánh chép: “Đoạn mắt hai người mở ra, biết rằng mình lõa lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân.” Kỳ thật, trên một phương diện nào đó, họ cũng trở thành người “khôn ngoan” về sự nhận biết về mình như điều ma quỷ nói. Nhưng sự khôn ngoan này thuộc về điều ác thay vì điều thiện. Trước đây, cả A-đam và Ê-va đều trần truồng nhìn nhau mà chẳng hổ thẹn vì được bao phủ bởi sự vinh hiển của Đức Chúa Trời (Sáng-thế ký 2:25). Sau khi phạm tội, sự vinh hiển của Đức Chúa Trời bị cất đi và họ bị phơi bày sự trần truồng của mình và thấy xấu hổ, thẹn thùng. Họ hổ thẹn với Chúa và hổ thẹn với nhau. Đó là hậu quả đầu tiên của tội lỗi mang lại cho A-đam và Ê-va sau khi vi phạm điều cấm của Đức Chúa Trời. Không ai biết rõ ma quỷ hơn Chúa Jesus. Ngài nói ma quỷ là cha của sự nói dối (Giăng 8:44). Khi cám dỗ Ê-va thì nó nói với bà rằng Đức Chúa Trời là kẻ nói dối. Nhưng khi con người nghe theo lời nói của nó mà phạm tội cùng Đức Chúa Trời thì té ngửa ra rằng ma quỷ mới chính là kẻ nói dối thì mọi việc đã quá trễ, và không có cách gì đổi ngược tình thế được. Sự lừa gạt và bịp bợm là nghề của ma quỷ. Con người dẫu khôn ngoan đến đâu, dày dạn kinh nghiệm sống bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào qua mặt được ma quỷ. Sau khi con người rơi vào tay của ma quỷ rồi sau đó mới cảm nhận thấm thía điều Đức Chúa Trời nói là đúng! Nghe theo lời cám dỗ của ma quỷ sẽ để lại cho con người biết bao nhiêu điều khốn nạn, khổ cực, và cay đắng triền miên bất tận.
Kinh nghiệm kế tiếp của A-đam và Ê-va sau khi phạm tội là mang mặc cảm tội lỗi (guilt) với Đức Chúa Trời. Hậu quả là mối tương giao giữa họ với Đấng tạo dựng nên mình bị gãy đổ. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không ngồi đó để chờ đợi con người tìm đến Ngài nhưng chính Đức Chúa Trời tích cực đi tìm và mang con người trở lại với Ngài. Đức Chúa Trời đã chọc thủng và phá vỡ bầu không khí ngột ngạt do con người gây ra. Đây chính là sự biểu lộ tấm lòng của Đức Chúa Trời trong Chúa Jesus sau này khi Ngài đến tìm và cứu kẻ bị hư mất. Chính Đức Chúa Trời đã mở miệng ra trước để bày tỏ mối quan tâm của Ngài với A-đam: “Ngươi ở đâu?” Và Chúa hỏi A-đam: “Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng mình lỏa lồ?” Đây là hai câu hỏi chứa đựng nhiều ý nghĩa trong đó, vừa yêu thương, vừa muốn thử xem phản ứng của A-đam ra sao, vừa quở trách nhẹ nhàng. Đức Chúa Trời thật vô cùng yêu thương. Lòng nhân ái của Ngài quá cao sâu chẳng bao giờ con người tội lỗi chúng ta có thể với tới được. Chắc chắn rằng Chúa biết A-đam và Ê-va đã ăn trái cấm, nhưng Ngài vẫn hỏi: “Ngươi có ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn đó chăng?” Tại sao? Đức Chúa Trời chẳng bao giờ kết án. Ngài để cho con người tự nhận thấy điều sai lầm của chính mình thì tốt hơn. Chính khi đối diện với Chúa lương tâm của mỗi người sẽ trở thành quan tòa cho chính mình.
Chẳng những mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và A-đam bị gãy đổ sau khi con người phạm tội, nhưng mối quan hệ giữa A-đam và vợ mình là Ê-va cũng bị đe dọa. Ông nói: “Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó và tôi đã ăn rồi.” Chính lúc này là lúc A-đam cần phải đứng chung với Ê-va để binh vực việc làm của vợ mình thì mới phải. Nếu chẳng binh vực được thì cũng không nên nói lời làm tổn hại đến vợ của mình thì hay hơn. Rất tiếc, tội lỗi đã phá hủy mối liên hệ giữa vợ chồng và ai nấy đều tìm cách đổ lỗi cho người khác. A-đam tìm cách chạy thoát thân khi đối diện với hậu quả của tội lỗi. Còn Ê-va thì đổ lỗi cho con rắn đã cám dỗ mình. Nàng nói: “Con rắn dỗ dành tôi và tôi đã ăn rồi.” Thay vì thành thật với chính mình, A-đam và Ê-va lại đổ lỗi cho người khác. Sự đổ lỗi cho người khác cho thấy hai điều trong con người của A-đam và Ê-va: (a) tinh thần không muốn nhận trách nhiệm của việc mình làm; và (b) coi thường Đức Chúa Trời và cho rằng Ngài không hiểu biết gì về hành động họ làm. Chắc chắn khi A-đam và Ê-va đổ lỗi cho nhau và cho người khác không làm giảm bớt tính chất trầm trọng của vấn đề họ vi phạm điều Chúa ngăn cấm. Trái lại, làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn trước mặt Chúa. Vì thế, sự đoán phạt của Đức Chúa Trời cho hành động của A-đam lẫn Ê-va rất nghiêm minh.
Ma quỷ lừa dối chúng ta vào trong con đường tội lỗi và khiến chúng ta tưởng rằng phạm tội là điều nhỏ mọn và không đáng kể. Nhưng trên thực tế, tội lỗi gây ra nhiều đổ vỡ và đau khổ cho chúng ta hơn điều chúng ta tưởng. Sau khi phạm tội chúng ta sẽ mang trong mình mặc cảm tội lỗi và đẩy chúng ta xa dần khỏi sự hiện diện và mối tương giao với Đức Chúa Trời, khiến cho chúng ta không còn sự thèm khát cầu nguyện, đọc Kinh Thánh, tham gia sinh hoạt nhóm họp thờ phượng Chúa, chán ngán trong việc ca ngợi và làm chứng về Chúa cho người khác v.v… Tội lỗi gây ra sự đổ vỡ trong mối tương giao giữa chúng ta với nhau từ ngay trong gia đình, trong hội thánh của Đức Chúa Trời, và ra đến ngoài xã hội. Tội lỗi biến chúng ta từ những con người can đảm, thẳng thắn trở thành những con người hèn nhát, yếu đuối, đổ lỗi cho hoàn cảnh và cho người khác về việc làm của mình. Nhưng cảm tạ Chúa, chúng ta có một Đức Chúa Trời đầy lòng nhân ái, yêu thương. Ngài không ngồi đó để chờ con người quay trở lại nhưng chính Ngài đi tìm và mở lối thoát cho con người sau khi mối tương giao bị đổ vỡ và lòng tin cậy bị sụp đổ. Nếu Chúa Jesus không đến để tìm và cứu chúng ta thì chẳng có phương cách nào chúng ta có thể được cứu và trở lại với Đức Chúa Trời. Hôm nay, có người nào đó trong đời sống chúng ta cũng đang bị mặc cảm tội lỗi vây lấy vì đã phạm tội với Chúa và với chúng ta. Họ cũng đang cần đến chúng ta tiên phong trong việc mở lại mối tương giao đã gãy đổ. Chúng ta hãy cầu nguyện cho người đó và xin Chúa ban cho chúng ta một cơ hội để đến với người đó và đem người đó trở lại với Chúa và với chúng ta. Đó chính là tấm lòng của Đức Chúa Trời và Ngài muốn thấy điều đó trong đời sống của những người tự nhận mình là con của Ngài.
Chúng ta đang ở trong Mùa Khiết Tịnh (Season of Lent), xin Chúa xu hướng chúng ta về với Ngài là Đấng phơi bày công việc của ma quỷ và bản chất của con người tận gốc rễ khi Ngài phán: “Các ngươi bởi cha mình, là ma quỷ, mà sinh ra; và các ngươi muốn làm nên sự ưa muốn của cha mình. Vừa lúc ban đầu nó đã là kẻ giết người, chẳng bền giữ được lẽ thật, vì không có lẽ thật trong nó đâu. Khi nó nói dối, thì nói theo tính riêng mình, vì nó vốn là kẻ nói dối và là cha sự nói dối” (Giăng 8:44). Cảm tạ Chúa, Ngài không để cho con người tự vật lộn trong vũng bùn tội lỗi với chính mình và ma quỷ để tìm đường giải thoát, nhưng Ngài đã xuống thế gian, mang lấy kiếp người như chúng ta, bằng lòng chịu chết trên thập tự giá và sống lại vì chúng ta. Vì thế, chỉ có một mình Chúa Jesus là Đấng có thể giải cứu chúng ta ra khỏi bản chất tội lỗi và nang vuốt của ma quỷ như điều Ngài phán: “Quả thật, quả thật, ta nói với các ngươi, ai phạm tội lỗi là tôi mọi của tội lỗi… Vậy nếu Con buông tha các ngươi, các ngươi sẽ thật được tự do” (Giăng 8:34, 36). Xin Chúa Thánh Linh mang mỗi chúng ta đến nơi chân thập tự giá của Chúa Jesus, chùn lòng chúng ta xuống để thấy chính mình, thấy được tình yêu của Chúa Jesus và công lao cứu chuộc của Ngài, hầu bởi đó chúng ta nhận được sự tha thứ và buông tha ra khỏi tội lỗi và sống đời thánh thiện và công chính cho Ngài. Amen!
Posted by Trần Trọng Nha